truyện cả cơ thể em tôi đều thích

Covid đã tạo cơ hội cho tôi phải "thích nghi mới" - thích nghi có lẽ là điều quan trọng trong mọi hoàn cảnh, thời gian mà bất cứ ai cũng nên tập trung Ngày đăng: 23/02/2019 - Lượt xem: 2955. Once upon a time there lived a poor widow and her son Jack. One day, Jack's mother told him to sell their only cow. Jack went to the market and on the way he met a man who wanted to buy his cow. Jack Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu. Cố tổng lại phát điên rồi. Tôi Ở Thành phố Tu Tiên. Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy. Chiến Thần Thánh Y. Cự Long Thức Tỉnh. Đệ nhất kiếm thần. Chị vùng vẫy cố dùng hai chân đạp tứ tung, tôi tránh sang bên cho chị tự do đạp. Sau một lúc, chị mệt đứt hơi, nằm thở hổn hển. Lúc đó tôi lại đến gần để vuốt ve bụng chị. Chị lại cắn răng đạp đá loạn xà ngầu. Trò chơi kéo dài được 5, 10 phút thì chị Em dám mồm năm miệng mười trước mặt tôi rồi." Khương Nghênh nghe nói, chợt thót trong tim. Nếu không phải Châu Dị nhắc cô, cô vẫn chưa phát hiện. Khương Nghênh chưa kịp nhận thức, nụ hôn Châu Dị rơi xuống, khiến cho bàn tay cô vuốt ve cả cơ bắp Châu Dị. Giọng nói Rencontres Francophones Sur La Qualité Et La Mesure. - "Xin lỗi các vị, thành thật xin lỗi, tiền thuốc men chúng tôi sẽ bồi thường gấp đôi.." Quản lí cúi đầu Gia Kiệt không thèm để ý đến họ mà đưa cô ra khỏi phòng trước ánh mắt ngơ ngác của mọi người, sự đau đớn làm cho Tiểu Khiết mơ hồ không nhận ra rõ điều đích thân lái xe đưa cô đến bệnh viện, trên mặt xuất hiện một tia lo lắng, bàn tay bị bỏng rất nóng và xót làm cho Tiểu Khiết mơ hồ ngủ thϊếp đi. Rất nhanh, trước cổng bệnh viện dành cho quý tộc xuất hiện một chiếc xe Ferrari, Trần Gia Kiệt bế cô lên đi vào bệnh viện. Anh đá văng cửa phòng của viện trưởng, viện trưởng ở đây tên là Giản Tử Hạo, một người hoạt bát, vui tính lại phong lưu đa tình, đây là một trong những người bạn thân nhất của anh. Trong phòng đang diễn ra một cảnh xuân ướŧ áŧ, một thân hình người phụ nữ đang ngồi trên người đàn ông vận động nhịp nhàng lên xuống, thấy anh vào cô gái vội la lên rồi vớ lấy cái áo che người mình lại lui ra khỏi người anh ta, Giản Tử Hạo cau mày khó chịu "Tưởng tên nào ngán sống, hóa ra là cậu." Hắn ta nói rồi phất tay ý bảo người phụ nữ ra ngoài. Cô ta ngoan ngoãn mặc quần áo vào rồi lui ra, Giản Tử Hạo đứng dậy mặc quần áo Gia Kiệt nhìn người phụ nữ đang ngủ trong lòng vội quay lưng lại để tránh đi, mặc dù cô đang ngủ nhưng phòng vẫn hơn. Giản Tử Hạo mặc quần áo vào giờ mới để ý đến Tiểu Khiết đang nằm trong lòng Trần Gia "Oa, là phụ nữ sao? Trần Gia Kiệt cậu cũng thật ghê gớm đấy, mấy năm trước còn hùng hổ tuyên bố sẽ không đụng vào phụ nữ vậy mà bây giờ đùng một phát tìm đâu ra tiểu bạch thỏ đáng yêu này đây." Giản Tử Hạo thích thú nhìn cô rồi cố ý vuốt má cô nhưng Trần Gia Kiệt nào để anh ta toại "Đừng lắm lời, mau giúp cô ấy, cô ấy bị bỏng rồi." Không phải chứ, Giản Tử Hạo anh chuyên chữa bệnh nặng, anh có thể giành người ta với thần chết bây giờ cái việc đơn giản lại đi bắt anh "Cậu bệnh sao? Chuyện này đưa y tá tôi làm là được rồi." Trần Gia Kiệt đặt cô lên ghế sofa lạnh lùng nói "Nếu cậu không muốn tôi bảo với Ngô Đồng cho cậu một vé đi lên sao hỏa thì cậu có thể không giúp cô ấy." - "Được, được rồi." Giản Tử Hạo không vui nói. Rồi anh đi đến tủ thuốc lấy một ít vật dụng, đây toàn là thuốc nhập khẩu từ bên ngoài về, Giản Tử Hạo anh tuy còn trẻ nhưng lại là một bác sĩ giỏi, anh đã làm viện trưởng được ba năm, bệnh viện của anh có tiền chưa chắc đã được nằm ở man mát của thuốc làm cho Tiểu Khiết tỉnh dậy, mở mắt ra cô như không tin vào mắt mình, mới mấy ngày thôi cô đã được nhìn nhiều người đẹp trai vậy rồi sao? Trần Gia Kiệt đi đến cạnh cô- "Em không sao chứ? Có đau lắm không?" Tiểu Khiết đơ người ra nhìn anh, hóa ra anh đưa cô đến bệnh viện. Giản Tử Hạo nhìn hai người trong lòng thầm đoán quan hệ giữa hai người chắc chắn không đơn giản. Băng bó vết thương rồi lấy ít thuốc, Trần Gia Kiệt lại lái xe đưa cô "Nhà em ở đâu?"Tiểu Khiết nghĩ một hồi rồi mới trả lời "Tôi thuê khách sạn." Anh gật đầu rồi lái xe, Tiểu Khiết thấy anh không hỏi địa chỉ nhà chẳng nhẽ anh biết cô ở đâu. Suốt dọc đường đi, Tiểu Khiết lâu lâu lại liếc trộm anh, lúc anh tập trung lái xe thật là đẹp trai, rồi nhìn đến cánh tay đang băng bó vết thương của mình trong lòng thấy ấm áp lạ thường, khóe môi cong lên nhẹ nhàng. Tuy đang lái xe nhưng những hành động của cô anh đều thu hết vào đáy này, mọi người thấy anh đưa Tiểu Khiết ra ngoài thì bắt đầu bàn tán- "Họ có quan hệ sao? Giờ tôi mới biết thảo nào Trần tổng lại chịu hợp tác với chúng ta." - "Phải đó, lúc đó Trần tổng trông có vẻ rất tức giận với nhân viên đó."Đồng Tuyết Liên ngồi bên cạnh tuy xót bạn mình nhưng thấy Trần Gia Kiệt lo cho Tiểu Khiết như vậy thì cô cười không ngớt, Lý Nhiệm Kỳ không trân trọng cô ấy thì Trần Gia Kiệt sẽ trân trọng, nhưng nghĩ về khoản cái kia của Trần tổng nhỏ xíu thì cô lại thấy thương Tiểu Khiết...Suy nghĩ này của cô tốt nhất đừng để Trần Gia Kiệt nghe được... Trần Gia Kiệt cau mày nhìn Lý Nhiệm Kỳ'Buông tay cô ấy ra.'- 'Tôi nghĩ anh mới là người buông cô ấy ra.' Lý Nhiệm Kỳ Khiết cắn môi khó xử, người đàn ông ngốc này, cô đã đi trước, khóa máy cả ngày, giờ thì về lại công ty mà anh còn chưa hiểu sao?- 'Tiểu Khiết hay em chọn đi, em sẽ đi cùng với ai? Nhưng tốt nhất là em đừng làm anh thất vọng, anh sẽ không đảm bảo không có chuyện gì xảy ra đâu.'Tiểu Khiết giương mắt nhìn Lý Nhiệm Kỳ, anh ta rõ ràng đang làm khó cô. Trần Gia Kiệt đứng một bên mong đợi cô trả lời, nhìn vào ánh mắt ấy như có cả ngàn mũi kim đâm vào tim cô. Cô thấy đau quá, mệt mỏi cuối cùng, cô đẩy tay Trần Gia Kiệt ra, cố giữ cho giọng mình bình 'Trần tổng, xin anh buông tay ra, tôi còn có việc, tôi xin đi trước.'Lý Nhiệm Kỳ đứng một bên cười khẩy định dắt tay cô rời đi thì bị anh cản lại, anh nắm lấy cổ tay 'Hãy cho anh lí do.'Cô im lặng nhìn anh, Trần Gia Kiệt tức giận quát lên,- 'Lí do của em là gì, nói đi.'Tiểu Khiết mím môi, mãi mới thốt lên một câu'Tôi cảm thấy chơi chán rồi, đến lúc tôi nên quay về nơi bắt đầu.'- 'Nói dối, em nói dối.' Anh cố chấp 'Tôi không nói dối, những lời tôi nói đều là sự thật, xin anh hãy tự trọng buông tay tôi ra.'Trần Gia Kiệt cười'Xem ra đêm qua những gì chúng ta trải qua em đều cho là trò đùa.'Lý Nhiệm Kỳ một bên nghe được thì tức điên lên, hai tay nắm chặt lại, Tiểu Khiết sợ anh ta sẽ giận quá mất khôn nên vội 'Trần tổng, những gì anh nói tôi không hiểu. Tôi xin phép.'Nói rồi Lý Nhiệm Kỳ và cô đội mưa đi ra 'Đàn Tiểu Khiết, em nhất định sẽ hối hận vì quyết định này.' Trần Gia Kiệt nói hận sao? Cô sẽ không hối hận đâu, vì tương lai và sự nghiệp của anh, cô không cho phép bản thân mình hối hận, dù chỉ một giây cũng không đi rồi, anh thẫn thờ bước lên xe, cơn mưa bên ngoài làm cho cả người anh ướt nhẹp, lạnh ngắt nhưng không bằng tim anh lúc này. Chả trách sáng nay cô lại đi sớm như vậy, chả trách điện thoại cô không nghe, ngay cả việc chuyển về lại công ty anh cũng không biết, anh hiểu rồi, hiểu tất cả xe được nửa đoạn đường anh cảm thấy đầu đau kinh khủng, có lẽ cơn mưa vừa rồi, hoặc cũng có thể do tâm trạng mà bệnh anh lại tái phát. Một dòng chất lỏng lạnh ngắt chảy ra từ mũi anh, anh lục lọi tìm lọ thuốc, uống thuốc xong anh ngồi im tựa đầu vào ghế để nghỉ Nhiệm Kỳ đưa cô đến nhà mới, anh ta cùng cô đi 'Em đi nấu gì đó đi, anh đói rồi.'Cô im lặng không nói gì bước vào phòng bếp, bỗng điện thoại anh có người gọi 'Kỳ, em cảm thấy đau bụng quá, anh có thể đến đây được không?'Lý Nhiệm Kỳ cau mày, tắt máy khó xử nhìn Tiểu Khiết, vì bật loa to nên cô nghe thấy được. Cô ảm đạm 'Yên tâm, tôi sẽ không chạy đâu, anh cứ đến với cô ta đi'.Lý Nhiệm Kỳ cất điện thoại vào túi'Tốt nhất em nên dẹp ngay cái suy nghĩ đó.'Động tác của cô dừng lại, cô cười lạnh rồi bỏ đi vào phòng ngủ. Lý Nhiệm Kỳ nhìn cô rồi chần chừ rời đi, thật ra anh là để tâm đứa bé trong bụng Uông Nhã nên mới đến chỗ cô đêm, Trần Gia Kiệt chạy xe về khu nhà Cường Thịnh, khuôn mặt của anh bơ phờ vì cơn đau đầu chiều nay, anh không về nhà mình mà đi lên nhà nhà đã tắt đèn, anh đưa tay nhấn chuông cửa.'Binh boong...Binh boong..' Rất lâu sau vẫn chưa có tiếng động gì, anh nặng nề lấy điện thoại ra gọi cho cô.'Tinh..Tinh..Tinh..' Chiếc điện thoại trên đầu giường sáng lên, cô nhìn tên hiển thị trên màn hình mà lòng chua xót, cô nhớ anh quá, nhớ vòng tay anh, nhớ hơi thở của anh đến phát muốn được nghe giọng của anh, nhưng cô sợ bản thân mình sẽ mềm lòng mất. Không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu cuộc cô mới nhấn nút 'Mở cửa cho anh.'Chính là giọng nói này, giọng nói trầm thấp quen thuộc, cô ôm lấy ngực mình, che đi tiếng nấc nghẹn của bản 'Tôi không có trong nhà, tôi đã chuyển đi rồi.'Anh nắm chặt điện thoại'Thái độ của em là sao, hãy cho anh lí do đi.'- 'Tôi đã nói, chơi chán rồi thì tôi nên trở về.'Anh không tin, vừa mới đêm qua cô vẫn ỉ lại, phụ thuộc vào anh như thế, vậy mà hôm nay điều gì đã khiến cô thay đổi đến 'Em nhất định phải như thế sao?'- 'Phải.' Cô trả đã vậy thì anh cũng sẽ kết thúc, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Anh trước giờ không phải là người thích níu kéo, huống hồ cô lại là người đề nghị dừng lại trước. Vậy được anh sẽ chiều theo ý của xuống nhà tắm rửa rồi ăn tối, cơn đau đầu vẫn hoành hành anh từ chiều đến giờ, nặng nhọc lấy một viên thuốc ra uống rồi anh ngủ thiếp đi tại ghế Khiết đau khổ khóc nấc lên, quyết định này làm tim cô đau quá, liệu cô có quyết định sai không? Có lẽ là không, mọi thứ vì anh đều sẽ Gia Kiệt, anh cố chấp như vậy em sẽ phải làm thế nào Nhiệm Kỳ lái xe đến nhà của Uông Nhã, căn nhà vẫn sáng đèn, anh xuống xe rồi đi vào nhà. Một vị bác sĩ đang ngồi đưa dụng cụ nghe đặt lên bụng cô 'Cô ấy sao rồi?' Anh đi đến hỏi bác sĩ trầm ngâm một lúc rồi nói'Thai nhi hơi yếu, cần giữ gìn sức khỏe, lại nói tâm trạng của sản phụ không tốt sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến đứa nhỏ.'Anh mím môi nhìn Uông Nhã, anh hiện tại cũng rất khó xử, anh đã giữ được Tiểu Khiết bên mình nhưng anh vẫn rất tham lam, vẫn muốn có cả đứa 'Để tôi đưa cho cô ấy thuốc bổ, mỗi ngày uống một lần là được. Cần giữ cho sản phụ tâm trạng tốt nhất thì mọi chuyện sẽ ổn.'Anh gật đầu, anh tiễn vị bác sĩ kia về, rồi quay trở lại ngồi cạnh Uông 'Cảm thấy trong người thế nào rồi?' Anh Nhã xoa bụng mình'Em đỡ hơn rồi, Kỳ, anh làm gì mà từ lúc em xuất viện anh không đến thăm em vậy? Chỉ có bác gái đến thôi.'Uông Nhã dạo này rất đắc chí, cô đã có được sự ưu ái của mẹ Lý, bà hay đến chỗ cô thăm cháu nội mà mỗi lần đến sẽ mang đồ ăn đến cho cô, nhưng điều cô ta phiền lòng nhất chính là Lý Nhiệm Kỳ không hề xuất hiện.

truyện cả cơ thể em tôi đều thích